1/11/12

009 Chút mắm muối cho bữa cơm hằng ngày: xấu xí

Xem hình
Một câu Chuyện rất có ý nghĩa để mỗi người đọc có thể nhìn vào chính bản thân mình, về tình yêu thương mà mỗi người đã và đang đón nhận từ những người thân thương nhất.
Mời bạn đọc, ngẫm về tình Chúa, tình người chan hòa trong cuộc sống muôn màu của chúng ta, để tri ân và để sẻ chia tình yêu ấy.
XẤU XÍ

Tan học trở về, Khánh sung sướng vừa đi vừa nhảy, vội mong về đến nhà để xem lại VCR, sửa lại phòng ngủ...vì hôm nay, mẹ Khánh và mẹ Huy đã cho phép Huy sang ngủ lại nhà Khánh.

Hoa, bướm bên đường cũng như chia vui với Khánh, hồi hộp đợi chờ những cảnh vui nhộn của hai đứa trẻ sắp cùng nhau ăn pizza với những toppings thật ngon, vừa ngấu nghiến pizza vừa xem phim Land Before Times, thỉnh thoảng chêm thêm tiếng rạo rạo của potato chips, rồi cùng nhau lấy gối đánh nhau, vân vân và vân vân.

Vừa vào cửa, lòng Khánh lại tràn ngập niềm vui khi ngửi được mùi bún bò thơm phức từ trong bếp bay ra.  Mẹ Khánh đang nấu cho hai đứa thêm một nồi bún bò, món ăn Khánh thích nhất trong đời.

Chẳng bao lâu sau, chuông nhà đã reo lên, Khánh sung sướng khi thấy chính mẹ mình chạy ra mở cửa đón bạn, đứa bạn thân cùng lớp.  Khánh cũng vội theo ra đón bạn.

Bỗng thấy Huy ù té chạy.

Sửng sốt, Khánh vội rượt theo.

Về đến nhà, Huy tung cửa chạy tuốt vào phòng, úp mặt xuống giường khóc như hoảng sợ, Khánh cũng chạy vào theo, đến bên bạn ân cần hỏi bạn:

 - Chuyện gì thế? Sao mầy lại khóc?
- Your mom is ugly! (Mẹ mày xấu xí quá!)

Vừa nghe thế, Khánh đổi ngay thái độ.  Nó đâm ra ghét Huy, muốn đấm cho nó mấy thoi.  Nhưng nhớ lời mẹ dặn, Khánh dằn lòng, rồi hậm hực bỏ ra, chạy một mạch về nhà
            - Chuyện gì thế hở con?

Mẹ Khánh vừa xoa đầu đứa con đang ôm chặt hai chân mẹ, vừa khóc thụt thùi.

- Thằng Huy dám bảo mẹ “ugly”.
- Bạn con nói đúng, mẹ “ugly” thật.
- Không, không, mẹ con không có “ugly”.

Vừa nói, Khánh vừa đấm thình thịch vào mông mẹ.

 - Mẹ không “ugly”, mẹ không “ugly”.

Ôm chặt con vào lòng, mẹ Khánh nhỏ nhẹ:

 - Con ơi, con nhìn mẹ cho kỹ nè.

Vừa nói, bà vừa vén tóc để lộ cho con mình thấy hai tai méo mó, những vết sẹo to tướng trông thấy mà ghê của bà.  Rồi bà quỳ xuống cho vừa tầm mắt con, hai tay nắm chặt hai vai Khánh, rồi âu yếm nhìn sâu vào cặp mắt đẫm lệ của đứa con độc nhất thân yêu:

 - Con ạ, mẹ “ugly” thật.  Con thấy đó.  Đây là những vết sẹo của ngày xưa khi con còn bé nhỏ.  Thuở ấy, bên Việt Nam ba con bị mất tích.  Một mình mẹ lo chạy ngược chạy xuôi buôn bán kiếm tiền nuôi con.  Rồi một ngày, trên con đường từ chợ về, mẹ thấy người ta nhốn nháo, kẻ gánh nước, người khiêng thau hè nhau chữa lửa.  Ai ngờ nhà mình đang bốc cháy.  Mẹ vội vất hết, nhào vào nhà để cứu con ra.  Thân hình mẹ cháy nám, may mà hàng xóm cứu kịp, không thì nay con đã mồ côi cả cha lẫn mẹ rồi!

Nói xong, bà vén áo cho con thấy một thân hình nhàu nát.

Nhào vào lòng mẹ, Khánh ghì chặt lấy mẹ, mặc cho nước mắt tuôn trào.

*****

Yêu là thế ấy,
Yêu là chết cho người mình yêu (Gio-an 15: 13)

Lạy Chúa Giêsu,
Nhìn lên Thánh giá,
Ngắm thân xác nhàu nát tả tơi của Chúa,
con chỉ biết thưa:
Chúa đẹp lắm.
Tình yêu Chúa đẹp lắm.
Con xin cám ơn Chúa.

- Cầu nguyện
- Quyết tâm
- Dấn thân



Frère Phong FSC

0 comments:

Đăng nhận xét