26/10/12

008 Chút mắm muối cho bữa cơm hằng ngày: giải phóng

Xem hình
Cùng người bạn trẻ thân thương,
Xin gởi đến bạn các câu chuyện lượm lặt đó đây, như chút mắm muối cho bữa cơm hằng ngày.
Vì các câu chuyện sau đây chỉ là mắm muối, xin bạn đừng chú tâm vào câu chuyện, nhưng hãy chú tâm vào phần Lời Chúa. Hãy đón nhận và suy niệm Lời Chúa, thức ăn chính của đời bạn.
Vì các câu chuyện sau đây chỉ là mắm muối, xin bạn đừng đọc nhiều câu chuyện cùng một lúc, nhưng hãy đọc mỗi ngày một chuyện mà thôi. Vừa đọc, vừa suy tư, dọn lòng mình đón nhận Lời Chúa.
Mời bạn đọc chậm rãi các câu Kinh Thánh - tuy ngắn, nhưng chất chứa nhiều ý nghĩa - sau mỗi câu chuyện, rồi để tâm hồn lắng đọng, suy niệm, cầu nguyện với Lời Chúa.
Sau đó, mời bạn đem Lời Chúa vừa suy niệm áp dụng vào đời mình, bằng một quyết tâm thực tế, có thể thực hiện ngay ngày hôm nay, nơi bạn đang sống, và bạn có thể lượng giá được.
Cuối cùng, mời bạn mở rộng con tim để Lời Chúa cảm hóa bạn, cũng như thúc giục bạn dấn thân
GIẢI PHÓNG
Sau năm 1849, thị trấn San Francisco nhỏ bé trong phút chốc đã trở thành nổi tiếng, và thiên hạ đua nhau tìm về chốn ấy.  Người ta vừa tìm thấy vàng ở California.  Từng đoàn từng lũ, kẻ từ miền Đông, người từ miền Trung Tây Hoa Kỳ đua nhau về Cali đào vàng.  Ngay cả Neo Adams, một sinh viên thích học triết lý đông phương, cũng xếp bút nghiêng, rời Anh Quốc đến Cali tìm vàng.  Sau mấy tháng hì hục đào kiếm, Neo Adams đã tìm được vàng.  Anh ta  trở nên giàu có.  Neo Adams nhờ học được cái đạo lý “tri chỉ, tri túc” (biết lúc đủ, biết lúc ngừng) của Á Đông, chàng cho vậy là giàu đủ rồi, nên quyết định ngưng đào vàng để trở lại với đèn sách.  Chàng muốn nhân cơ hội này làm luôn một chuyến du lịch Hoa Kỳ để mở mang kiến thức.  Thế là chàng băng qua Nevada, rồi đến Salt Lake City, vượt dãy Rocky Mountain, và đến Saint Louis.  Từ đó chàng lên thuyền Steam Boat thả theo giòng Mississippi về đến New Orleans, chờ đáp tàu thủy trở lại Anh Quốc.  Khi đến hải cảng New Orleans, chàng bỡ ngỡ khi thấy đám đông tụ họp quanh một chợ người.  Nơi đây người ta bán đấu giá nô lệ da đen.  Tò mò, chàng cũng len vào để xem cho biết, vì ở xứ chàng, người ta đã bỏ chuyện buôn bán nô lệ từ lâu.
Một ông chủ da trắng bụng phệ, miệng nhai điếu xì gà to tướng, một tay cầm roi, một tay vân vê túi bạc, ra hiệu cho đầy tớ luân phiên kéo các người nô lệ lên bục đứng cho khách ngắm hàng!  Bọn lái buôn đua nhau đấu giá.  Thường họ mua  mỗi người nô lệ với giá 500 đô la.  Thỉnh thoảng, bọn họ lại nhao nhao ồn ào hơn một chút, khi ông chủ kéo một người con trai nô lệ vạm vỡ lên trình làng.  Nhưng giá cao lắm cũng chỉ lên đến 600 đô la.  Bỗng chợ người im hẳn.  Ông chủ vừa cho dắt lên bục một cô gái da đen trạc lối 18, thật xinh đẹp.  Bọn lái buôn há miệng trố mắt nhìn.  Rồi tiếng người đấu giá trở nên ầm ĩ.  Kẻ kêu giá 1,000 đô la,  người gọi  1,200,... cuối cùng ông chủ mỉm cười đắc ý khi thấy chỉ còn hai tên trọc phú đua nhau đấu giá cô gái với giá 2,000 đô la.
            - 2,500
            - 3,000
            - 4,000
Cả chợ người nín thở.
Ông chủ ngạo nghễ gọi:
            - 5,000 lần thứ nhất.
            - 5,000 lần thứ hai.
Bỗng ông nghe một tiếng la lớn:
            - 10,000
Mọi người ngơ ngác nhìn quanh.  Họ lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy người vừa ra giá cao ấy, chính là chàng thư sinh Neo Adams.  Rồi mọi người phá lên cười, vì nghĩ rằng tên thư sinh này chỉ đùa cợt chút cho vui, chứ làm sao có đến 10,000 đô la.
Neo Adams thủng thỉnh tiến lại gần tên chủ buôn nô lệ, dí vào tay ông một cục vàng.  Điếu xì gà rơi khỏi miệng ông ta.  Ném cây roi xuống đất, ông ta vội mở túi tiền, nhét vội cục vàng vào trong, và kính cẩn cầm lấy tay Neo Adams dẫn lên bục, tự tay mình trao chiếc giây xích cột cổ cô gái cho chàng dắt đi.
Neo Adams cầm lấy giây xích, rồi sung sướng dẫn cô gái nô lệ da đen xinh đẹp, đắt giá đi từ phố này sang phố khác.  Thỉnh thoảng lại bị cô ta nhổ một bãi nước miếng vào mặt trong tiếng nguyền rủa:
- Đồ chó chết.  Ngươi dẫn ta đi vòng quanh mọi phố để khoe khoang há?  Ngươi muốn rêu rao cho mọi người biết ngươi giàu có đã mua được ta sao?
Neo Adams chỉ biết mỉm cười, lấy khăn tay lau mặt, rồi tiếp tục dẫn nàng đi.  Đến trước một văn phòng lịch sự, Neo Adams cột giây xích vào thân cây, nơi người ta thường dùng để cột ngựa.  Chàng lại gần cô gái và nhỏ nhẹ:
            - Cô chịu khó đợi tôi một chút nhe!
            - Bụp.
Một bãi nước miếng lại đáp ngay lên mũi chàng.  Chàng cũng chỉ biết lấy khăn tay ra lau, rồi thủng thỉnh đi vào trong văn phòng.
Ngoài này, cô bé càng lúc càng sốt ruột khi nghe giọng hai người đàn ông lớn tiếng bên trong.  Tiếng đập bàn, tiếng chửi thề vang cả ra ngoài.
            - Thế thì ông đòi bao nhiêu?
            - Sao ngu thế?
            - Ngu hay không là chuyện của tôi.  Ông đòi bao nhiêu mới chịu ký giấy?
            - 10,000 đô la.
            - Cục vàng này được không?
Văn phòng trở nên thinh lặng như tờ.  Một lát sau, Neo Adams vui vẻ bước ra, tay mân mê tờ giấy với dấu triện đỏ hỏn.  Chàng đến gần cô gái, tháo giây xích, mở khóa kiềng cổ, trao cho cô tờ giấy, rồi bảo:
            - Cô đi đi, cô được tự do rồi.
            - Bụp.
Lại một bãi nước miếng khác văng vào mặt chàng.
            - Bộ ông muốn tôi trốn chạy để tạo cớ đánh đập hành hạ tôi sao?
            - Cô ạ! Tôi không trách cô đâu.
Vừa nói, Neo Dams vừa lấy khăn lau mặt.
            - Cô không biết đọc. Để tôi đọc cho.
Rồi chàng đọc văn thư trả tự do cho cô nghe.  Đọc xong chàng trao cho cô văn thư còn ướt màu khuôn dấu đỏ:
            - Cô cầm lấy chứng thư này.  Từ nay, cô không còn là nô lệ nữa!  Lệ trào mi, cô gái thổn thức:
            - Ông mua tôi với giá quá đắt để rồi lại trả tự do cho tôi sao?
Nắm lấy hai bàn tay cô gái đang run rẩy, Neo Adams khẽ nói:
            - Vâng, tôi đã chuộc cô những hai lần với hết những gì tôi có, chỉ để mong cô được tự do.
*****
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Adong Mới, Chúa đã cứu chuộc con với giá thật đắt - mạng sống của Chúa - để con được tự do khỏi nô lệ tội lỗi. (Rô-ma 5: 18-20)
Con xin cám ơn Chúa.
*Neo Adams (Adong Mới)
- Cầu nguyện
- Quyết tâm
- Dấn thân
Frère Phong FSC

0 comments:

Đăng nhận xét