30/7/12

Chút tâm tình đọng lại sau chuyến đi phục vụ hè tại Nha Trang 2012.

Xem hình
Những năm tháng trong cuộc đời sinh viên sẽ tăng thêm ý nghĩa khi tôi tham gia phục vụ trẻ em nghèo vào những ngày hè dù chỉ là thời gian ngắn ngủi. Dư âm của sóng biển Lăng Cô, những bài Thánh ca của nhà thờ Sáo Cát trong mùa hè trước vẫn vọng vang đâu đây trong tâm tưởng tôi. Hè năm nay – hè cuối cùng của đời sinh viên – tôi vượt 1000km từ quê Bác để tới mảnh đất Nha Trang xinh tươi.
“Cho thì có phúc hơn là nhận”, “Cám ơn những người mình đã bỏ công sức để phục vụ trước khi họ cám ơn, vì nhờ họ mà tôi có cơ hội được phục vụ tha nhân”, “cám ơn những người đã làm phiền vì biết rằng tôi vẫn còn giá trị đối với người khác”… Đó là những bài học nhân bản vô giá tôi cảm nghiệm sâu sắc sau khoá dạy hè này.

Giới Trẻ LS Huế

         
Gần gũi với các em nhỏ một tháng rưỡi, tâm hồn trẻ thơ trong tôi được sống lại. Từng ánh mắt, nụ cười, giọng nói thân thương của các em mang lại cho tôi niềm hạnh phúc lớn lao. Cám ơn các em!!! Dạy học là niềm đam mê của tôi. Sau khoá hè này, tôi thêm tin tưởng vào sự nghiệp giáo dục mà tôi sẽ theo đuổi suốt đời. Như con ong tìm mật ngọt dâng đời, tôi cũng khao khát được trao tặng thật nhiều cho các em qua lớp học văn hóa cũng như các lớp kĩ năng mềm!
          Khoá hè còn là cơ hội để tôi hiểu thêm và yêu mến thiên nhiên cũng như con người vùng biển Nha Trang nói riêng, đất nước Việt Nam nói chung. Cảnh xinh tươi, con người thân thiện. Kho hiểu biết của tôi được ghi thêm tên các địa danh: Hòn Chồng, tháp bà Ponaga, nhà thờ Núi, Bảo Đại villa, giáo xứ cây Vông – nơi giữ vài kỉ niệm về Đức Hồng Y Thuận… Mỗi vùng đất tôi đã tới mang một vẻ đẹp và ý nghĩa riêng không thể phai nhoà trong tâm trí.
Đặc biệt nhất là mái ấm tu viện Lasan Thánh Tâm, nơi chúng tôi sinh hoạt và dạy học. Tu viện là mái nhà thứ hai che chở cho các anh chị em khuyết tật. Dù khác nhau về niềm tin tôn giáo nhưng mọi người ở đây luôn yêu thương, chia sẻ và nâng đỡ nhau. Sự quan tâm, đón tiếp ân cần của quý Frère khiến tôi xúc động. Chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt của vị Bề Trên đáng kính 83 tuổi vào mỗi buổi sáng cũng giúp tôi có thêm niềm tin và sức mạnh để bắt đầu ngày mới dạy dỗ các em. Một em học sinh lớp 7 của tôi đã có bài văn miêu tả chân thực và xúc động, ước mong Frère là ông nội của mình. Tôi cảm nhận được cuộc sống yên bình, đơn sơ, giản dị toát lên từ mỗi con người nơi đây.
Đó là một vài chia sẻ, những cảm nghiệm của tôi về khoá hè nói chung và mái nhà Lasan Thánh Tâm nói riêng. Tôi hi vọng sẽ có cơ hội tới đây lần thứ hai để được phục vụ cũng như hiểu thêm về cuộc sống, con người nơi đây, để gặp lại những ánh mắt, nụ cười thân thương. Con cám ơn Chúa, cám ơn quý Frère và tấm lòng các vị Mạnh Thường Quân đã tạo cơ hội cho chúng con có được khoá hè này! Ước mong sẽ có thật nhiều khóa hè như thế tại tu viện cũng như nhiều nơi khác để giúp đỡ các em nghèo!
Cùng vượt chặng đường xa xôi để tới đây với tôi là Vượng, người đã tham gia nhiệt tình từ đầu tới cuối khóa hè. Vượng tâm sự môt cách chân thành:
Người ta nói, bước đầu, dường như lúc nào cũng lạ lẫm, bỡ ngỡ… Vậy mà từ khi đặt chân đến với mảnh đất Nha Trang này, một cảm giác thân quen đến lạ lại tồn tại trong tôi. Ngay ngày đầu tiên, mọi người đã tạo cho tôi một không khí rất thân thương và ấm cúng mặc dù tôi là người mà tất cả mọi người chỉ mới gặp lần đầu tiên. Tôi không phải là người giỏi ăn nói, giỏi xã giao hay đơn giản là người dễ hòa nhập. Nhưng “ông Chín”, mọi người trong gia đình và các thầy cô đã tạo cho tôi một không khí thật gần gũi để tôi dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống và công việc.
Một tháng rưỡi được được đứng trên “bục giảng”, ước mơ trở thành giáo viên một thời lại trỗi dậy trong tôi. Dẫu cũng có những  lúc tôi mệt mỏi, khi các em lười học, khi các em quậy phá,  rồi đau cổ họng… Nhưng những tiếng gọi: “Cô ơi! Cô ơi!” của các em nhỏ khiến những cơn mệt mỏi của tôi tan biến… Tôi lại vui vẻ, hăng say và muốn được chơi đùa với các em nhiều hơn nữa. Những ngày được quây quần với mọi người, với những đứa học trò yêu quý nơi đây sẽ là hành trang tôi mang theo đi suốt cuộc đời.
Thời gian trôi qua quá nhanh, ngẫm lại tôi thấy mình chưa làm được gì cho các em, chưa giúp được gì cho các Frère. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy buồn, vì khả năng của tôi có hạn, rồi không có nghiệp vụ cũng như kinh nghiệm sư phạm lại thêm kiến thức các kỹ năng mềm cũng không có… Nhưng rồi tôi nhận ra, điều tôi làm được không phải là giúp được gì cho ai, mà điều quan trọng là tôi học được gì. Phải! Tôi đã học được rất nhiều từ các Frère từ lòng nhiệt huyết, yêu trẻ nhỏ, đam mê công việc giáo dục cho tới những kỹ năng sống hằng ngày… Rồi từ các em nhỏ, tôi học được rằng phải đơn sơ hóa mọi công việc, mọi suy nghĩ để trở nên như trẻ nhỏ, và vui vẻ sống những giây phút hiện tại…
Với tấm lòng nhiệt huyết của người trẻ, Châu đã từ vùng đất Hà Tĩnh vào đây giúp các em nhỏ. Cũng như tôi và mọi người, Châu có nhiều ấn tượng sâu sắc về vị Bề Trên đáng kính và các em. Châu kể lại:
Tôi rất cảm động trước lời chia sẻ của một bé trai lớp hai: “Nhà em không có tiền đóng học phí nên em và chị gái phải học muộn một năm, đáng lẽ em học lớp 3 rồi”. Lời chia sẻ rất hồn nhiên nhưng đã để lại cho tôi bao nhiêu suy nghĩ về những trẻ nghèo không có điều kiện tới trường. Điều đó đã xây dựng trong trái tim của người trẻ như tôi một động lực, một hoài bão, đó là cố gắng học thật tốt vì mình là con người may mắn hơn người khác và phải đem cái may mắn đó cho người còn thiếu thốn.
Câu chuyện của Châu khiến tôi nhớ tới một em gái mười ba tuổi tôi gặp sau giờ đi lễ về. Em nói rằng vì gia đình nghèo nên em không được đi học ở trường, chỉ học tại đây vào mùa hè thôi, năm nay em mới học lớp 3. Những lời kể của em khiến tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Tôi biết còn rất nhiều em nhỏ khác với những hoàn cảnh khó khăn đang tham gia khóa học hè này.
Thầy giáo duy nhất đến từ vùng Đồng Tháp Mười, miền Tây của tổ quốc là Hiếu. Hiếu đã để lại khá nhiều ấn tượng đẹp trong lòng mọi người: một người khéo tay, chịu khó và giọng nói thật dễ thương. Đây không phải là khóa hè đầu tiên Hiếu tham gia dạy ở đây, nhưng anh tâm sự: “Đi dạy hè ở Nha Trang năm nay đọng lại trong tôi nhiều nghĩ suy. Là thầy giáo vừa tốt nghiệp tôi có cơ hội được thực tập lần nữa. Được tiếp xúc với nhiều học sinh mang những tính cách khác nhau. 32 ngày ở trong tu viện để lại trong tôi nhiều kỷ niệm vui buồn. Nhiều tình cảm đặc biệt: tình ông cháu, chị em, tình thương của những người mà tôi mới một lần quen biết. Qua mùa hè ở tu viện Thánh Tâm năm nay tôi học hỏi được nhiều điều. Cám ơn quý Frère và tất cả mọi người. Tôi sẽ trở lại….”.
Ngoài các thầy cô từ nơi xa tới, nguồn nhân lực chính của khóa hè vẫn là các anh chị Nha Trang. Đủ mọi lứa tuổi, nghề nghiệp. Có những người đang là học sinh lớp 11, 12; có người đang là sinh viên; cũng có người đã đi làm. Có thể là giáo viên, có thể là kế toán... Có người dạy lần đầu tiên, cũng có người dạy đã 2,3,4… năm. Chúng tôi là những người không hẹn nhưng được gặp gỡ dưới mái nhà Lasan thân yêu. Mỗi người một phong cách đã mang tới cho khóa hè sự năng động, nhiệt tình. Sau khóa hè, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ với những cảm xúc riêng.
Trung, Nghĩa là những học sinh cấp 3 có được những trải nghiêm đáng quý, cảm thấy rất hạnh phúc, cảm xúc dâng trào khi lần đầu tiên được làm thầy. Cũng là lần đầu tiên, Khanh cảm thấy rất vui vì những gì truyền lại cho các em đã có kết quả và đúc kết cho bản thân được nhiều kinh nghiệm: giáo dục không phải là một việc đơn giản, không chỉ biết cách truyền đạt kiến thức mà còn cách tạo bầu không khí cho lớp học; không chỉ dạy kiến thức văn hóa mà cả nhân bản. Có một bạn để đi dạy đã phải trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng: bỏ qua công việc cá nhân để giành thời gian tới lớp. Dù mới hết học phổ thông nhưng Huyền đã tham gia dạy và chủ nhiệm lớp 1 được ba năm. Huyền tâm sự: lúc trước em rất ghét con nít, mỗi lần nhìn thấy chúng em cảm thấy khó chịu. Nhưng bây giờ em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc khi được tiếp xúc với các em. Em cũng đang cố gắng để trở thành giáo viên tiểu học. Em nghĩ rằng không phải mình đã dạy, đã cống hiến được gì nhưng mình đã nhận được nhiều điều từ các em. Trong các em, đôi lúc ta tìm được niềm vui hay chính sự bình yên mà không ai có thể cho ta được. Một giáo viên lớp bốn cảm thấy vui nhất, hạnh phúc nhất khi có một em chúc trong giờ chia tay “Chúc cô học tập tốt và sống lâu trăm tuổi”. Câu nói có vẻ ngây ngô, đáng yêu nhưng lại chứa đựng tình cảm từ đáy lòng của một em bé. Một “thầy giáo” lớp 12 đã sáng tác một bài thơ bốn câu thật đơn sơ và dễ thương:
                   Khóa hè Lasan
                   Niềm vui bất tận
                   Giáo viên chung sức
                   Học trò siêng năng! 
Mỗi người giáo viên, dù tâm trạng khác nhau nhưng đều có chung niềm vui là được nhìn thấy các em tiến bộ từng ngày, thấy những nỗ lực của mình đã có kết quả. Cũng có người buồn, nuối tiếc vì có nhiều dự định chưa làm được, buồn vì phải chia tay các em, chia tay mái nhà Lasan thân yêu. Mọi người đều ước mong sang năm sau sẽ tiếp tục được tới đây.
Một tháng rưỡi đã qua đi để lại trong tôi nhiều cảm xúc đan xen nhau. Nếu là con chim, chiếc lá thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh. Là một người trẻ, tôi khao khát được dâng hiến và phục vụ thật nhiều hơn nữa cho sự nghiệp giáo dục những trẻ em nghèo!


0 comments:

Đăng nhận xét